TRÊN ĐỜI NÀY CÓ LUẬT NHÂN QUẢ? - Tác giả Đặng Văn Sinh

 

Một hôm bà xã hỏi: “Theo ông có luật nhân quả báo ứng không?”. Mình vốn là thằng không mấy mê tín, lại càng chẳng tin chuyện ma quỷ dù đã đọc đi đọc lại mấy cuốn sách “Thế giới bên kia” của ngài James Van Praagh, và nhất là “Muôn kiếp nhân sinh” của giáo sư Nguyên Phong, nên cứ ậm ừ mãi. Ngẫm nghĩ một lúc đành trả lời nước đôi “cũng có thể có nhưng cũng có thể không". Bà vợ bảo “Ông là kẻ vô thần, không biết sợ là gì. Luật GIỜI có thật đấy”. Rồi bà ấy kể hai chuyện lạ bên quê ngoại Vũ Thư, Thái Bình. Chuyện thật, không phải bịa, nhân chứng vẫn còn sống nhưng cái cách GIỜI hành thì cực kỳ khốn khổ, khốn nạn. Chuyện thứ nhất, ông M, trước năm 1945 làm trương tuần (như dân quân bây giờ) bắt được một người ăn trộm chuối, cắt gân cả hai chân khiến anh ta tàn tật suốt đời. Sau này, ông trương tuần có 2 cô con gái, nhưng thật không may, cả hai đều bị liệt bẩm sinh, đến nay đã gần 60. Họ kiếm sống bằng nghề khâu nón, mọi sự di chuyển đều phải bò.
Chuyện thứ hai xảy ra cách đây 65 năm, cũng ở làng T.H, ông H.V.P bị bệnh phong (dân gian thường gọi là hủi hoặc cùi). Những năm năm mươi, sáu mươi của thế kỷ trước, xứ ta chưa có thuốc đặc hiệu điều trị. Người bệnh đến giai đoạn kịch phát tay chân lở loét bốc mùi hôi thối khiến cho con cái không chịu được. Anh H.V.N, con cả bèn nghĩ ra kế thuê người kéo xe ba gác mang ông bố đẩy xuống sông. Người được thuê chở bệnh nhân đi nhưng không nỡ nên để ông cụ nằm lại bãi ngô gần mép nước. Đêm ấy, ông cụ lần mò về được nhà, quần áo, đầu tóc ướt sũng nước mưa, chỉ mặt đứa con cả thề độc rồi lại thập thững lần ra cổng lẫn vào bóng đêm.
Thời gian qua đi, không ai biết ông P đi đâu, còn sống hay đã chết. H.V.N có 3 đứa con, đứa nào cũng lành lặn, khỏe mạnh, không hề di truyền căn bệnh quái ác của ông nội. Thế nhưng có điều không thể giải thích là, sang đầu thiên niên kỷ mới, lần lượt 3 đứa đều bị tai nạn giao thông vào những thời điểm khác nhau, trong đó, thằng lớn chết ngay đầu mũi ô tô, còn hai đứa em bị di chứng bán thân bất toại báo hại vợ con.
Kể đến đây, bà xã lên giọng giáo huấn rất chi là nghiêm túc: “Ở đời có vay có trả, luật nhân quả không tránh được đâu”. Lúc ấy tôi hơi đuối lý nhưng vẫn cố cãi chày cãi cối: “Vậy tôi hỏi bà, những kẻ vô duyên vô cớ đẩy cả một dân tộc vào cuộc huynh đệ tương tàn, giết chết hàng triệu người vô tội, hay những kẻ ngồi ghế pháp đình ăn hối lộ rồi tuyên “bản án bỏ túi” khiến bao nhiêu nạn nhân chết oan hoặc chung thân ở tù có nằm trong cái luật nhân quả ấy không? Chưa hết đâu, hạ cánh an toàn rồi, chúng sống phè phỡn, vênh mặt lên trước bàn dân thiên hạ, hưởng lạc số tài sản thu vén được khi còn tại chức, thậm chí trước khi về chầu ông vải còn kiếm được vài hecta đất xây lăng mộ hoành tráng nữa. Thế thì báo ứng ở chỗ nào, hay là chúng có biệt tài hối lộ cả thánh thần nên các ngài ngoảnh mặt làm ngơ?".
Cãi liều thế mà thắng toàn tập. Bà vợ thừ người ra một lúc rồi dằn giọng vớt vát chút thể diện vừa bị bóc mẽ: “cái ông này, toàn nói nhảm. Cứ chờ xem. Đời còn dài lắm”…
Tháng mạnh đông, ngày xấu
Đ.V.S.

Nhận xét