PHẢN HỒI BÀI VIẾT CỦA NGUYÊN LẠC - KẺ TỰ XƯNG "TỪNG LÀM THẦY GIÁO" - Tác giả Thái Quốc Mưu
Khi tôi viết đoản văn CHUYỆN NGÀY NAY (xin
đăng lại dưới đây) đăng trên trang nhà của tôi. Với mục đích cảnh tỉnh những ai
viết văn như thịt ba rọi, thì được ông Nguyên Lạc - người tự xưng: “Từng là
Thầy Giáo” phản đối. Bởi thế tôi copy nguyên văn bài tôi viết cùng bài phải đối
của “Thầy giáo” Nguyên Lạc hầu để rộng đường dư luận. Và, để bạn đọc tiện theo
dõi tôi xin trả lời từng câu, từng đoạn ở bài LỜI PHẢN HỒI CỦA NGUYÊN LẠC.
* *
*
Bài viết của Thái Quốc
Mưu:
CHUYỆN NGÀY NAY
Trong giới chữ nghĩa, có
những “VỊ” dùng chữ một cách tùy tiện, đến mức lố bịch. Rất khó ngửi.
Chẳng hạng, trên Facebook
có “VỊ” viết ở phần giới thiệu:
- Từng làm Thầy giáo tại…
- Từng làm Thầy giáo ở….
Trong khi hai tiếng Thầy
giáo, dùng để người khác gọi hay giới thiệu đương sự (người làm nghề giáo) với
người khác. Bản thân người giáo viên, giáo sư không thể tự mình xưng Thầy giáo.
Các nhà mô phạm, nếu cần
giới thiệu nghề nghiệp của mình có thể viết: Giáo viên, Giáo sư hay Dạy học.
Cũng có “VỊ” tự xưng mình
là “Nhà văn X.” Trong khi hai từ “Nhà Văn” dùng để người khác gọi những người
viết văn. Trong điều kiện kẻ ấy phải có tác phẩm văn học. Hay, ít ra cũng có
truyện dài, truyện ngắn được chọn đăng nhiều lần trên các hệ thống báo chí
(nhật báo, tạp chí văn học,…) được phổ biến rộng rãi và được độc giả ái mộ.
Những tác giả của các
loại sách: Tử vi, bói toán, thuốc Nam, … dầu có hàng chục tác phẩm cùng thể
loại cũng chẳng ai gọi họ là Nhà văn.
Những viết Nhà Tự, Từ
Điển cũng không ai gọi họ là nhà văn.
Tóm lại người được gọi
Nhà Văn phải là người sáng tác văn học.
Nói không phải tự hào, cá
nhân tôi viết từ 1962, từng là Biên Tập Viên Bán Nguyệt San của một Tổng Bộ
thời Đệ Nhất Cộng Hòa, phát hành từ Bến Hải đến mũi Cà Mau.
Sang Mỹ, 2/1992, sau 2
năm đi làm công nhân, tôi ra một tạp chí Kiến Thức Phổ Thông Dân Việt, khổ 8.30
x 11, dày 304 trang, phát hành mỗi tháng 2 kỳ, được coi là tờ báo lớn và mạnh
nhất vùng Đông Nam Hòa Kỳ.
Cá nhân tôi có 11 tác
phẩm Văn, Thơ, và có trên 60 tác phẩm in chung với bằng hữu ở Pháp, Canada, Úc,
Pháp, Mỹ và Việt Nam. Thế mà chưa một lần tôi dám xưng mình là Nhà văn, Nhà
Thơ, Nhà báo.
Vốn tốt nghiệp ở Học Viện
Đức Minh, Đài Bắc, Đài Loan Khoa Đông Y. Năm 1991, 1992 sau khi tù về, tôi được
mời dạy tại Indochinese Traditinal Healing Center ở Malaysia. Thế nhưng, tôi
chưa hề dám xưng minh là Thầy với ai cả.
Mới đây, tôi thấy có “VỊ”
chưa phân định hai từ “Ôi” và “Ơi” nghĩa là gì? Và, cách dùng hai từ đó như thế
nào? Vậy mà, cũng ra vẻ ta đây bày đặt bình văn, thơ người khác để tự tố cái
dốt của mình. Thật đáng buồn!
(Mời nhấp chuột để đọc
thêm trên Trang Đặng Xuân Xuyến:
Nguyên Lạc (Lac
Nguyen ) phản hồi:
1, Cái ông Muu Thai này không rành về Facebook:
Khi viết tiểu sử chữ "làm" là do FB tự ghép vào.
Khi điền vào ô ghi lý lịch, chỉ điền nghề
nghiệp là Teacher ̣tiếng Anh, dịch ra Thầy giáo tiếng Việt. Theo ông này thì
Teacher tiếng Việt là gì? Phê bình ai thì nên phê cho đúng, kẻo...
Phải công nhận đây là cách tự khoe khéo quá
(bái phục): "Tôi đây khiếp như vậy đó"
Xin hiểu cho đây không phải là "nổ"
vì ông có thật. Nổ khi nào không có mà nói có hoặc nói hơn cái mình có.
Câu 1: Nguyên Lạc biện hộ: “Khi viết tiểu sử chữ "làm" là do
FB tự ghép vào.” Tôi khẳng định Facebook, KHÔNG CÓ THỜI GIAN ĐỂ SỬA CHỮ CHO
MỖI NGƯỜI. Đây là cách ngụy biện ngu xuẩn.
- Trong phần giới thiệu Nguyên Lạc viết: “Từng làm High School Teacher” để rồi ông
ta dịch chữ “Teacher” là Thầy Giáo, nhưng ông ta Dốt nên chẳng biết đó là cách
dịch từng chữ, khi đã cấu tạo thành câu văn thì tùy trường hợp mà dịch. Hai chữ
“Teacher” trong câu “Từng làm High School
Teacher”, nên dịch là DẠY HỌC MỚI CHÍNH XÁC. Vì theo kiến thức ít ỏi của
Nguyên Lạc hai chữ Teacher là Thầy Giáo (để chỉ Nam giáo viên) thì, với nữ Giáo
viên Nguyên Lạc cũng dịch là THẦY GIÁO? HOÀN TOÀN SAI! BỞI NỮ GIÁO VIÊN NGƯỜI
VIỆT chúng ta gọi là CÔ GIÁO. Chỉ có kẻ ĐIÊN NHƯ NGUYÊN LẠC mới gọi NỮ GIÁO
VIÊN BẰNG THẦY GIÁO.
Cả bài CHUYỆN NGÀY NAY tôi không hề dùng chữ
NỔ, Nguyên Lạc nhặt nó từ thùng rác ở nơi nào đó đem ghép vài để y cho rằng tôi
viết từ NỔ rồi ông ta gi thích: “Nổ khi
nào không có mà nói có hoặc nói hơn cái mình có.” Tôi nghĩ, việc nói càn
của Nguyên Lạc thật vô liêm sỉ. Đó là hành vi của những kẻ ở xó chợ đầu đường.
Nguyên Lạc (Lac
Nguyen ) viết:
“Sẵn cảm ơn luôn ông
Châu Thạch và ông Muu Thai đã "tấn phong" tôi là học giả, nhà văn gì
gì đó mà tôi chưa từng nghe ai gọi, nay nghe 2 ông này gọi thật đã lỗ tai”
- Tôi nói thẳng cho
Nguyên Lạc biết, tôi chưa hề gọi một kẻ học hành dở dở, ương ương như ông bằng
Học giả, Nhà văn bao giờ. Điều nầy, một lần nữa chứng minh cho mọi người biết,
bản chất tên Nguyên Lạc là vu khống. Một hành vi người lương chính không thể
làm.
Nguyên Lạc (Lac
Nguyen ) viết:
2. Ông này còn dạy: Ơi! nàng đã lấy chồng rồi. Ôi!
nàng đã vu qui rồi, Ơi Tôi ơi!... không phải là tiếng than buồn. Phải Ơ!
nàng... Ơ! Anh kia làm gì đó...mới là tiếng than buồn. Chắc học tiếng Đài Loan
nhiều quá, than ôi! ̣(chắc đây không phải lời than)
- Tôi không hề có viết
những lời trên. Xin miễn bàn.
Nguyên Lạc (Lac
Nguyen ) viết:
“Kính thưa ngài "đại học giả"
người xưa có nói "biết thì thưa thốt, không biết thì dựa cột..."
- Tôi chưa bao giờ tự
xưng mình là nhà văn, nhà báo,… huống chi là học giả (dù tôi đã từng phê bình
hai vị Tiến sĩ, Học giả, Giáo sư khi sách họ giảng nghĩa sai. Cụ thể là Giáo
sư, Học giả, Tiến sĩ Nguyễn Khắc Thuần.Vị kia đã quá cố, tôi xin miễn nêu tên).
Nguyên Lạc không biết, muốn chế nhạo ai tự xưng họ là thế nầy thế nọ. Nhưng,
kiến thức kẻ ấy không đạt được như thế, ta chế nhạo họ bằng cách thêm chữ vào
danh xưng ấy mới hợp lý. Đàng nầy, tôi chưa bao giờ tự xưng mình là gì, thế mà
Nguyên Lạc tự đem hai chữ học giả gán cho tôi, để rồi y dẫn giải cả đoạn văn
rất lủng ca lủng củng như: “Đã không rành về Facebook mà dạy đời chi vậy học
giả. Đây tôi bỏ chút thời gian quý báu giảng cho. Khi tôi ghi tên vào Facebook,
tôi điền vào ở trong bằng tiếng Mỹ vì lúc đó tôi chưa có bàn phiếm Việt Nam,
Sau khi báo cho Facebook biết tôi chọn ngôn ngữ là Vietnamese thì tự động
Facebook chuyển ngữ như vậy, thông chưa ông hay là bị Alzheimer's disease. Hay
vì học tiếng Chinese nên quên tiếng Việt. Thấy chữ CON hơi trội hơn chữ NGƯỜI
rồi đó. Tiếng Chinese CON đọc sao ông đại học giả”. Đúng là thằng điên!
Hành vi của Nguyên Lạc,
thêm làm nữa chứng minh y là kẻ chỉ biết vu khống để miệt thì người khác. Điều
đó cho ta thấy Nguyên Lạc là một tên đê tiện. Hèn!
MỘT SỐ BÌNH LUẬN TRÊN
FACEBOOK KHI ĐỌC
NHỮNG “CHẦY CỐI” CỦA NGUYÊN
LẠC GẦN ĐÂY:
Vũ Thu
Yến: Khi cái TÔI được
đặt trên hàng đầu thì người ta trở nên kệch cỡm và thiếu sự lịch sự tối thiểu
ạ.
Hoai Huong Xua:
Ngôn ngữ này làm sao các Anh hiểu nổi. Vì các Anh trước đây ở 1 nền văn hóa
ngôn ngữ hoàn thiện. Viết Tiếng Anh, Việt, Pháp chen nhau thế
mới là cừ khôi chứ.
Văn Thanh: Buồn
vì những người xem dưới mắt không có độc giả biết nhận thức... Mà tự để lộ chân
tướng... thê thảm thiệt!
Quang Trung
Dinh: Kính anh Thái Quốc
Mưu!
Nếu anh thấy rằng những
comment rất thiếu tính xây dựng, rất thiếu thiện chí thì tốt hơn hết nên hủy
kết bạn. Tôi cũng như anh, trong trường hợp tương tự. Và tôi đã hủy kết bạn vì
sẽ rất vô ích, không đáng phải tranh cãi
Kinh chúc
anh vui khỏe luôn!
Trần Hải Sơn: Với
người dốt đến mức không hiểu mình nói gì viết gì lại mắc bệnh vĩ cuồng nặng như
ông Nguyên Lạc thì bác Thái Quốc Mưu, bác Châu Thạch, anh Đặng Xuân Xuyến phí
hơi làm gì
Nguyễn Khôi: Bác
Châu Thạch ơi, (không ôi đâu nhé)
Theo thiển ý của Nguyễn
Khôi 2 chữ văn hoá vốn gốc nó là "dùng Văn (không phải là Võ) để giáo hoá
con người"... khái niệm nay dùng "mở" ví dụ: thằng trưởng ngành Dục
nói ngọng, cánh facebook ném đá "thằng vô văn hoá"!
Đã là Bộ Văn Hoá còn kèm
thêm cái đuôi dài dài... thời buổi thích nói ngược/ coi là đúng.
Bác Thái Quốc Mưu nói chuẩn
không cần chỉnh... nhưng Đời: thiên hạ nó cứ thích chơi bài "xỏ lá ba
que" kia... ôi, thời mạt pháp mà!?
Chả thế mà Tố Như tiên
sinh xưa đã than thở:
Nhất sinh từ phú tri vô ích
Mãn giá cầm thư đổ tự ngu.
Ôi, ngu si hưởng thái
bình là thế!
Lê Liên:
Thiên hạ thích đánh bóng tên tuổi của mình ấy mà, viết lung tung bằng thứ cảm
xúc vay mượn, không có vốn sống, không có trải nghiệm rồi tự tung hê lên... Bỏ
qua đi huynh à.
Xin nói đôi điều về Muu
Thai:
- Vào thập niên 90 thế kỷ
trước, khi tôi đang là chủ biên trang thơ xướng họa cho trang web saigonecho
của Tiến Sĩ Trần An Bài, hổi ấy số người làm thơ Đường không nhiều như bây
giờ, tôi phải tìm tòi sưu tầm, may mắn tôi đọc được Thái Quốc Mưu, thế là tôi
gởi email nhờ cộng tác, sự khởi đầu ấy như là cái duyên chúng tôi trở thành
thân tình, tôi rất vui và hãnh diện có được một người bạn văn nghệ tài hoa hiểu
rộng như anh Thái Quốc Mưu.
- Tất cả những cuốn sách
đủ thể loại của anh Mưu đều có trên kệ sách của tôi, cuốn nào cũng hấp dẩn đáng
đọc, đáng nghiên cứu.
- Tôi biết anh rất giỏi,
giao tiếp rộng rãi nhưng rất khiêm tốn và chơi với bạn chí tình vui vẻ, khi đã
thân nhau như anh em tôi hay đùa giỡn và ngược lại anh cũng đối với tôi như
thế.
Anh Mưu là một nhà văn,
nhà thơ, nhà báo, nhà nghiên cứu và phê bình rất có uy tin trong giới cầm bút ở
Mỹ và lan ra các nơi xa như Úc, Pháp.
- Từ khi quen nhau, tôi
đã cộng tác qua 4 trang mạng toản cầu, ở đâu có tôi đều có anh giúp, anh Muu
rất thoải mái khi phải nhận từ tôi những câu hỏi về đủ thứ.
- Chúng tôi thân tình đến
nồi khi tôi viết ra cái gì thấy chưa ồn tôi cứ gởi qua anh là có ngay ghi màu
đỏ "correct " trả vể.
Tôi thích nhất là cách
dùng từ của anh ấy.
Trong suốt thời gian 5
năm, khi tôi nhận lời của Thi Lão Linh Đàn chuyển dịch bộ Tiên Sơn Thi Tập của
Hiệp Biện Đại Học Sĩ Trần Đình Túc, rất nhiều khó khăn tôi đều vấn kiến Thái
Quốc Mưu.
Có thề chỉ chừng này của
tôi nói về Thái Quốc Mưu chưa nhằm nhò gì nhưng qua đó quý vị thấy những ý kiến
của Thái Quốc Mưu rất có giá trị.
Lê Nguyệt: Em không có tự xưng là
"thầy giáo" và "nhà văn" à nhen anh? Hihi. Có người viết vài
tản văn lu bu và vài câu thơ chưa "sạch nước cản" cũng xưng là nhà
văn nhà thơ ì xèo đó anh?
Ngọc Dũ
Phạm: Anh Trạn Trương Văn à,
thời nay loạn văn chương hà tất anh bận tâm, thường khi họ không có thì ráng
gồng lên tô hồng
Lấy chồng! Em lấy chồng! Ơ! lấy chồng...
Tôi tưởng tượng ra vẻ mặt
của chàng trai, một vẻ thảng thốt, ngơ ngác tự hỏi mình là như thế thật sao?!
Vừa thấy thương vừa thấy
buồn cười...
Ngô Thanh
Tuấn: Ông Nguyên Lạc này giỏi vu khống người khác, bẻ cong sự việc, bài viết sờ
sờ như thế mà còn chầy bửa cãi lấy được. Đến chữ ôi, chữ ơ, chữ ơi cũng không
phân biệt được mà đòi bày đặt làm cha thiên hạ. Kinh
Thang Tran: Tôi không phải là
nhà phê bình văn học nhưng thiết nghĩ ông Đặng Xuân
Xuyến không nên phí công sức thời gian vào những cái ngu ngơ
của người đời
Ông thừa biết những
nhà phê bình văn học thực sự không chỉ có trình độ văn học nhất định
mà còn có con mắt sáng suốt tình tưởng khách quan khi đánh giá một
tác phẩm
Thế nhưng hiện nay
không thiếu những kẻ hợm mình ăn theo cố tình bẻ cong ngòi bút để
chụp mũ bóp méo sự thật.
Những kẻ đó tự cho
mình quyền phán xét.
Ngay Hoài Thanh cũng
không tránh được:
Bình thơ đến tuổi bạc đầu
Mà không thể tất nổi câu nhân tình
Nôm na mấy dòng mong
bạn đọc thông cảm nhé.
Nguyễn Khôi: Bình
thơ không nên “soi” cá nhân / đời tư: nào đeo Huân chương, tay ôm bằng khen
hoặc khoe khoang chức tước/ học hàm, học vị ... kiểu chính trị địch/ ta ra chụp
mũ hạ nhục lấy được... mà chỉ nên bình thơ về bài thơ đang cảm nhận mà thôi...?!
Điều tối kỵ là lấy cái
Duy ý chí áp đặt phê phán bắt bẻ Tác giả, rồi còn đề xuất sửa chữ này / thêm
chữ kia (Tác giả không khéo thành đẽo cày giữa đường ... )
Nguyễn Khôi cũng đã từng
bình thơ Tô Thuỳ Yên, thơ Du Tử Lê... để thưởng thức Thi tài của các anh ấy
dưới góc độ các Bạn thơ / con của mẹ Việt Nam, trong sáng, không có tâm đen thù
hận...
.
*
Xin cảm ơn quý vị đã đọc
bài viết thật dài ./.
*.
THÁI QUỐC MƯU
(Nguồn: nhà phê bình văn học Châu Thạch gửi đăng)
Nhận xét
Đăng nhận xét